Đúng là mình đã vô thật rồi!
Đọc bức thư của e mà lòng a trĩu lại
"
Kết thúc 1 ngày!
Ko
biết đây là lần thứ bao nhiêu nước mắt e lại lăn dài trên má vì anh! E
đã định ko nói ra, ko bao jo nói nữa vì a vẫn như vậy. Sẽ ko gì có thể
thay đổi đc điều đó. Nhưng e quyết định lần cuối cùng này e gửi anh:
Hnay,
dù thời jan đâu đã đc quá dài nhưng với e t.y ko đong đếm bằng ngày
tháng, e.y.a bao ngày qua... e gét a, e giận a, ko biết viết gì nữa vì
lòng e nước mắt lại ứa ra.... A có biết t7? E sợ nó tới mức chỉ muốn
biến khỏi cuộc đời. Cả ngày hôm nay e đã mong chờ nửa câu nói từ a: "tý a
nữa a qua". Nhưng cuối cùng "a vẫn vậy". A cứ oán trách e ko hiểu a đi,
ko thông cảm với cv của a đi, e ko hiểu gì hết và ko muốn chấp nhận gì
hết. Có phải a nghĩ rằng thời gian a giành cho e như vậy là nhiều lắm
rồi ko? Hay mỗi lần a chạy đến chỉ như là nghĩa vụ của 1 ng yêu thôi?
Chắc chắn là như vậy. E ko biết bày tỏ lòng mình ntn nữa? Hành động của a
làm e thấy xấu hổ với bản thân mình quá đi. Cái nắm tay lâu rồi cũng ko
có, e ko nhận thấy tình yêu ở đâu nữa.. E đang đc yêu hay e yêu a thôi.
Câu nhớ e a cũng quên rồi.. Hay tại vì a ko nhớ? Đừng ngụy biện tất cả
yêu thương a để trong tim!
E thừa nhận mình là ng lãng mạn nhưng
những cái cốt lõi a cũng ko cho, đã bao jo e nhận đc một tin nhắn: "mình
đi uống trà e nhé"... E ko bao jo có suy nghĩ a phải thế này a phải thế
kia. A phải gặp e bao nhiêu lần trong tuần? Đôi khi chỉ một vòng tay có
thể làm e ấm áp cả tuần (như những ngày đầu). A đã đổi thay, e nhận ra
điều đó. E sẽ ko tự trách mình như những tuýt con ng khác rằng: tại e,
tại e, e ko trách a chỉ biết trách mình. E thực lòng rất giận a! Trách a
đủ thứ, nếu những sự quan tâm của e với a ko còn ý nghĩa nữa thì e vẫn
để đó, hay điều đó làm a chán ngán e, nếu vậy thì e nghĩ đó là điều bình
thường của những ng bình thường. Trong e a luôn là ng đặc biệt,, nếu
chỉ bt thì e đã ko chấp nhận và y a!
E chỉ mong và tất cả bạn bè
chị anh em đều thắc mắc: thứ 7 ở nhà ah? E mong đc bên a tung tăng trên
vỉa hè phố hay ngồi một góc quán cũng đc. Hnay e nghĩ chắc là a sẽ qua,
sáng TG lèo nhèo a cả buổi rồi, tất nhiên e ko xui nó gọi a. Nó mong a
thật....
E đã ngồi cả tối trên gác và khóc òa lên. Giận a bao
nhiêu e hận mình bấy nhiêu, e ko phải kẻ quỵ lụy vì yêu nhưng e thấy
mình khổ sở quá! Bản thân e đã yếu mềm, a lúc nào cũng yêu e, thương e
vậy mà sao ko hiểu e? hiểu e nhưng ko biết e mong gì sao?
Chưa
ai làm nước mắt e rơi và rơi nhiều như thế.. Tất cả mối quan hệ của e
còn ai mà a ko biết, cả mấy vụ bạn bè, e ko thấy a hiểu e mà thấy
a....ngày từng ngày thờ ơ!
A nói trên face rất tình cảm với bạn bè a, nh lúc e tự hào vì a nồng hậu, nhưng e cũng thấy giả dối từ a!
Nếu
những gì e vừa nói...làm ảnh hưởng tới lòng tự trọng của a thì cho e
xl. E nói trong phạm vi tình yêu của chúng ta. Khi nào a ko còn yêu e
nữa thì lời xl ấy e sẽ nhận lại!"
Xin lỗi e vì tất cả, cũng
chỉ tại a quá mải mê với công việc thôi. Chắc hẳn rằng a sẽ thay đổi để
không mất đi tình yêu quý giá mà a có!
Anh yêu Em nhiều lắm!
Một lần nữa xin lỗi Em!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét